[CHƯƠNG NÀY CHƯA BETA, SẼ CÓ RẤT NHIỀU LỖI]
Edit: Dương
Hội chứng Stockholm, là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Còn có tên là phức cảm con tin hoặc hội chứng con tin.
Con tin đồng tình với kẻ bắt cóc, là đặc trưng nổi bật của hội chứng Stockholm.
Trong vụ bắt cóc con tin, cái này là một loại nhân tố rất có lợi với kẻ bắt cóc, rất bất lợi cho việc giải cứu con tin.
Làm sao để giảm bớt lòng đồng tình của con tin với Chu Phong?
Cô nghĩ, chỉ có thể cố hết sức phơi bày “cái ác” của Chu Phong.
Thế là cô hỏi: “Nếu anh đã bị đau khổ bởi cha mẹ độc ác, cha mẹ nuôi cầm thú thì nên biết, bây giờ anh căn bản không thích hợp làm cha. Vì sao anh còn muốn thông qua gian lận để lấy《Chứng nhận tư cách cha mẹ》?”
“Bởi vì tao quá cô độc!” Chu Phong ngửa đầu, thở dài thật sâu, “Chứng tổng hợp tổn thương tiềm thức, cấp sáu, khuynh hướng phản xã hội. Loại bệnh này, khiến tao nhận hết kỳ thị trong xã hội. Mày hiểu loại cảm nhận này không?”
Tô Úc Đàn hiểu.
Cô đang làm việc trong ban ngành thuộc chính phủ.
Ở đây xem như là đơn vị làm việc chống phân biệt đối xử tối nhất, cô lại là khuynh hướng hủy diệt bản thân, không uy hiếp lớn đến người khác, cho nên loại cảm giác bị phân biệt đối xử, bị xa lánh không mãnh liệt như vậy.
Nhưng toàn bộ trung tâm kiểm tra, sẵn lòng làm bạn với cô, cũng chỉ có một mình Thủy Muội.
Chu Phong nhếch mép châm chọc: “Tao làm IT [1]. Rõ ràng kỹ thuật của tao tốt nhất, nhưng lúc tao tìm việc thì luôn luôn thua bởi những người kỹ thuật kém xa tao, lại không mắc loại bệnh như tao. Mày biết tại sao không?”
[1] IT: là nghề làm việc với máy tính, hệ thống máy tính, phần mềm, và những tiện ích công nghệ khác.
Tô Úc Đàn biết.
Công sở như chiến trường.
Bản tính con người đều là theo lợi tránh hại.
Một bệnh nhân mắc chứng tổn thương tiềm thức cấp sáu khuynh hướng phản xã hội, chẳng biết lúc nào sẽ bởi vì nhân tố cạnh tranh, áp lực, xa lánh, đấu đá nơi công sở, bệnh tình bạo phát, gây ra sự kiện sát thương quy mô lớn ở xung quanh.
Có công ty nào sẵn lòng giữ lại quả bom nổ chậm như thế? Lại có mấy người sẵn lòng làm đồng nghiệp với kiểu người này?
Cho nên, Chu Phong tìm việc gặp trở ngại, là tất nhiên.
Mà loại trở ngại này, sẽ khiến bệnh tình của hắn nặng hơn, tạo thành một loại tuần hoàn ác tính.
“Đối với loại tình huống này của anh, chính phủ sẽ hỗ trợ cung cấp công việc, vì sao anh không đi ứng tuyển?” Tô Úc Đàn hỏi Chu Phong.
Chu Phong khinh thường nói: “Mấy công việc đó là gì hả? Quản lí người máy vệ sinh đường phố, quản lí đèn đường, bảo vệ rừng, cho chim ăn… Những công việc này quả thật không có áp lực, nhưng nhàm chán nhạt nhẽo khiến người ta phát điên! Tao muốn làm công việc mình thích, vì sao không được?”
Tô Úc Đàn nghĩ thầm: Nếu như Chu Phong không thông minh như thế này thì tốt rồi.
Nếu như hắn không thông minh như thế này thì sẽ tương đối yên ổn tiếp nhận công việc chính phủ hỗ trợ, đối với bản thân hắn, đối với xã hội này, đều tốt hơn nhiều.
“Sau này, tao dứt khoát không đi tìm việc nữa. Tao dùng một số thủ đoạn không quá hợp pháp để kiếm tiền, lãi rất rất nhiều tiền.” Trên mặt Chu Phong, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Tao có tiền nên có rất nhiều phụ nữ hư vinh dát sát lại, giống như ruồi vây quanh tao. Tao và bọn họ gặp dịp thì chơi, nhưng một chút cũng chướng mắt bọn họ.” Hắn cười có chút châm chọc.
“Chỉ có một cô gái là ngoại lệ. Vào lúc tao chán nản, cô ấy chưa từng khinh thường tao; sau đó vào lúc tao kiếm được nhiều tiền, cô ấy cũng chưa từng cố ý lấy lòng tao. Tao cho rằng, cô ấy chính là nữ thần trong lòng tao.”
“Cô gái kia thích anh à?”
Chu Phong cười: “Cô ấy đương nhiên thích tao! Cô ấy chính miệng nói: Cô ấy thích tao, muốn ở cùng một chỗ với tao. Khi đó, tao thật sự rất vui. Tao thề, phải vĩnh viễn ở cùng cô ấy, vĩnh viễn không để cô ấy bị ấm ức.”
“Anh làm được rồi sao?” Cô biết rõ còn hỏi.
Chu Phong im lặng một lát, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Đáng tiếc, người nhà bạn bè của cô ấy không có ai tốt cả, tất cả bọn họ đều không tán thành cô ấy ở cùng tao, ngày ngày nói xấu tao trước mặt cô ấy, khuyên cô ấy chia tay tao.”
“Vì sao bọn họ nói xấu anh?” Tô Úc Đàn tiếp tục biết rõ còn hỏi.
Chu Phong đột nhiên phẫn nộ: “Bởi vì bệnh của tao! Bọn họ nói, tao mắc loại bệnh này, sớm muộn sẽ phản xã hội giết người phóng hỏa, sớm muộn sẽ tổn thương cô ấy, liên lụy cô ấy, càng sớm chia tay càng tốt.”
“Cô gái kia bị bọn họ thuyết phục sao?”
Chu Phong căm phẫn lại bi thương nói: “Cô ấy dao động, nói chia tay với tao, tao không đồng ý. Tao cảm thấy, bố mẹ cô ấy không phải thứ tốt đẹp gì, vì chia rẽ bọn tao mà làm đủ chuyện xấu. Tao bực quá liền chạy đi tìm bọn họ tranh luận, kết quả không cẩn thận làm bố cô ấy bị thương…”
“Anh đã làm một chuyện điên rồ!” Tô Úc Đàn thở dài, “Anh như vậy, cô ấy sẽ càng chạy nhanh hơn.”
Cô lại có chút đồng tình với Chu Phong, đồng thời lại có một chút buồn phiền bản thân.
Bệnh nhân mắc chứng tổn thương tiềm thức nghiêm trọng chính là như vậy, luôn ở thời khắc mấu chốt, làm ra lựa chọn không thể tưởng tượng nổi, đẩy mình về phía tình trạng tồi tệ hơn.
Chu Phong nói: “Sau khi bố cô ấy hồi phục thì người nhà cô ấy bắt đầu trốn tránh tao, ẩn náu trong một ngôi làng nhỏ.”
“Tao tấn công mạng giao thông toàn cầu, căn cứ vào số liệu bay của đĩa bay nhà bọn họ, tìm được bọn họ, rất chân thành nói xin lỗi bố cô ấy.”
“Nhưng người nhà cô ấy không chịu bỏ qua, vẫn không tán thành cô ấy ở cùng tao. Cô ấy cũng đứng về phía người nhà cô ấy, còn chạy đến tòa án xin lệnh cấm…”
Tô Úc Đàn cảm thấy, đoạn tự thuật này của Chu Phong, e rằng chưa kể đầy đủ sự thật.
Người nhà bạn gái trước của hắn sẽ vì trốn tránh hắn mà ẩn náu ở trong một ngôi làng nhỏ, chỉ sợ lần hắn đi tranh luận kia, không phải chỉ đơn giản “không cẩn thận làm bố cô ấy bị thương”.
Cô hỏi Chu Phong: “Lần anh đi tìm bố mẹ cô ấy tranh luận, có từng uy hiếp bọn họ không? Có từng nói những câu như ‘nếu như không để tôi và cô ấy ở cùng nhau thì sẽ làm sao làm sao’ không?”
Chu Phong vẻ mặt u ám nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói: “Tao có nói. Nhưng tao chỉ dọa bọn họ chút thôi.”
“Bọn họ bị dọa sợ. Cho nên, anh và cô ấy không thể nào ở bên nhau.”
Chu Phong phiền muộn thở dài: “Đúng vậy! Giữa tao và cô ấy, cũng không còn cơ hội nữa…”
Hắn ôm súng, vùi đầu, qua một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Chuyện này, khiến tao đau lòng rất lâu. Sau đó đột nhiên có một ngày, tao nghĩ ra một ý kiến hay.”
Trên mặt Chu Phong lộ ra một nụ cười mơ màng, giống như đắm chìm trong mơ mộng cuộc sống tốt đẹp nào đó.
“Tao nghĩ: Vậy thì sinh một đứa bé đi! Sinh một bé gái, xinh đẹp mà bé nhỏ, chỉ thuộc về một mình tao. Con bé chỉ có thể dựa vào tao, sẽ không xa lánh tao, càng không biết kì thị tao. Bọn tao nương tựa lẫn nhau, chỉ có hai người với nhau, không cần quan tâm cái nhìn của người khác…”
Biểu cảm trên mặt hắn, giọng nói và từ ngừ sử dụng lúc hắn nói chuyện, khiến Tô Úc Đàn có một loại cảm giác vô cùng hoang mang và sợ hãi.
“Nếu như đứa bé này sinh ra thì anh sẽ đối xử với cô bé ra sao?” Cô hỏi.
Chu Phong nở nụ cười, trở nên mờ mịt: “Tao đối xử với con bé ra sao thì con bé đều phải ngoan ngoãn chịu đựng.”
“Giống như anh trước đây?” Tô Úc Đàn nhanh chóng hỏi.
“Đúng! Giống như tao trước đây.”
“Anh là muốn chế tạo một bi kịch khác, anh biết không?”
“Có lẽ thế! Nhưng sao tao phải quan tâm? Tao chỉ muốn bản thân sống vui vẻ một chút.”
“Vui vẻ của bản thân thiết lập trên sự đau khổ của người khác sao? Vậy anh và những người từng tổn thương anh có gì khác nhau?”
“Có khác nhau hay không, cmn ai thèm quan tâm? Con người đều ích kỷ, suy nghĩ vì bản thân có gì sai?”
“Suy nghĩ vì bản thân đích thực không có gì sai. Nhưng có một điều kiện tiên quyết: Không được phép tổn thương người vô tội.”
Chu Phong cười lạnh: “Tao nói rồi, thế giới này không có người vô tội. Ai dám nói một câu, bản thân từ bé đến lớn chưa từng làm chuyện xấu? Mày vạch trần tao gian lận, phá vỡ hy vọng cuối cùng của tao, không phải cũng vì thành tích công việc của mày à?”
“Người phá vỡ hy vọng của anh là tôi! Muốn trả thù thì anh trả thù tôi đây này, hà cớ gì liên lụy những người khác?”
“Bởi vì tao không còn gì lưu luyến với thế giới tàn nhẫn này. Nhưng tao lại không muốn trơ trọi một mình rời đi, đương nhiên phải tìm những người này… đến chôn cùng!”
Hắn liếc mắt nhìn con tin xung quanh, khóe miệng lộ ra ý cười, vừa dữ tợn vừa hờ hững.
Tô Úc Đàn liếc nhìn vẻ mặt của những người xung quanh. Bọn họ đều là vẻ mặt căm hận, không còn ai mang vẻ mặt đồng tình.
—————
Ở khu canh gác phía tây tòa nhà cục sự vụ xã hội, Kiều Vong Xuyên dẫn trợ thủ của mình – Mục Dương, đi theo một cảnh sát, nửa cúi đầu, vô cùng khiêm tốn đi vào trung tâm chỉ huy tạm thời vụ bắt cóc con tin lần này.
Anh mặc một cái áo hoodies, cái mũ rất to trùm trên đầ, che kín hơn nửa khuôn mặt anh.
“Cậu Kiều, cậu có thể tới thật sự quá tốt.” Người chỉ huy tạm thời sứt đầu mẻ trán — Lâm Hán Sâm cục trưởng Cục an toàn địa cầu thuộc Cục an toàn cộng đồng liên minh địa cầu.
Kiều Vong Xuyên bắt tay với ông ta, loáng một cái liền lưu loát buông ra: “Tôi không thích kẻ bắt cóc lấy tính mạng của người vô tội làm lợi thế. Chuyện này, không thể chối từ.”
Đơn giản chào hỏi, Kiều Vong Xuyên liền chuyển vào chủ đề chính: “Bây giờ phiền toái nhất là mấy người máy chiến tranh ngụy trang thành người thật, đúng không?”
Ở trên đường tới, anh đã biết một chút tình huống cơ bản.
Trong tình huống bình thường, người máy chiến tranh sẽ không được cho phép rời khỏi khu vực quân sự, đi vào khu vực không có nhiệm vụ.
Nhưng kẻ bắt cóc ngụy trang người máy chiến tranh thành người thật, lại không chế hệ thống kiểm soát truy cập [2], vài người máy chiến tranh liền thành công trà trộn vào tòa nhà cục sự vụ xã hội.
[2] Hệ thống kiểm soát truy cập: là một phần của một hệ thống an ninh chung mà tập trung vào việc quản lý tất cả các lối vào một cơ sở hoặc phòng cụ thể.
Lâm Hán Sâm gật đầu: “Không sai! Nghị viện đã đồng ý tổ chức hội nghỉ khẩn cấp trước mười giờ, cho chúng ta nhiều thêm hai mươi phút tranh thủ.”
“Nhưng bọn họ không thể nào vì uy hiếp mà hủy bỏ quy chế《Chứng nhận tư cách cha mẹ》. Cho nên trước mười giờ hai phút ở Tân Hải, chúng ta nhất định phải hoàn thành giải cứu con tin.”
“Mà muốn giải cứu con tin thì trước tiên nhất định phải kiểm soát mấy người máy chiến tranh kia. Nếu không thì bên trong trung tâm kiểm tra máu chảy thành sông, rất có thể sẽ không có con tin sống sót chờ chúng ta đến giải cứu.”
“Vậy mấy người máy chiến tranh kia, hắn có được từ đâu?”
“Chúng ta bước đầu phán đoán, đó là hắn tự chế. Vài kỹ thuật viên của chúng ta nói, tự chế càng phiền toái, bởi vì chúng ta không lấy được bản vẽ thiết kế, các loại thông số kỹ thuật, chương trình điều khiển và ghi chép bảo trì, hoàn toàn mờ mịt.”
“Quả thực là phiền toái hơn.” Kiều Vong Xuyên hơi gật đâu, lại không nhiều lời về vấn đề này, mà lại hỏi: “Mạng lưới nội bộ của cục sự vụ xã hội, cũng bị tên cướp kiểm soát?”
Lâm Hán Sâm vô cùng hổ thẹn: “Kỹ thuật mạng của Chu Phong kia khá xuất sắc, lúc kỹ thuật viên của chúng ta cố gắng đoạt lại quyền kiểm soát, chạm vào chương trình chuông báo động của đối phương, nhận được một phong thư cảnh cáo gửi tự động.”
“Thư cảnh cáo nói: Chỉ cần chúng ta lại có bất kì hành động tấn công nào đến hắn, bất kể là tấn công mạng hay tấn công hiện thực, hắn sẽ bắt đầu xử tử con tin trước thời hạn.”
“Bây giờ, mạng giám sát của toàn bộ tòa nhà, mạng kiểm soát truy cập, mạng thông tin đều bị tên bắt cóc kiểm soát, hơn nữa vách tường của tòa nhà có lớp chống thấu thị [3], có thể chặn tín hiệu của dụng cụ thấu thị, trên người con tin cũng không có bất kì thiết bị điện tử nào, chúng ta hoàn toàn không có cách nào biết rõ tình huống bên trong ra sao.”
[3] Thấu thị: (nhìn) thấu qua vật cản, bất kể khoảng cách trong không gian hay thời gian.
Lúc hai người họ nói chuyện, Mục Dương đã mở rương lớn mang theo bên mình, đem máy vi tính chuyên dụng của Kiều Vong Xuyên và những thiết bị điện tử khác đều lấy ra, kết nối với thiết bị của cảnh sát.
Kiều Vong Xuyên ngồi xuống trước máy vi tính của mình, ngón tay bắt đầu bay trên bàn phím điều khiển chuyên dụng đặc chế: “Dưới điều kiện không kinh động bọn bắt cóc tôi sẽ đoạt lại quyền kiểm soát ba mạng lưới lớn ở bên trong tòa nhà, trước tiên xem xét tình huống bên trong. Sau đó, tôi sẽ nghĩ cách kiểm soát mấy người máy chiến tranh kia…”
Là một loại máy móc chém giết chuyên nghiệp, nhược điểm lớn nhất của người máy chiến tranh chính là: Bị ai kiểm soát thì nghe theo người đó chỉ huy, lúc tấn công với bên chúng nó làm phản sẽ không có bất kì gánh nặng tâm lí nào.
Đương nhiên, muốn ở trên chiến trường cướp lấy quyền kiểm soát người máy chiến tranh, thường khó gấp trăm lần so với trực tiếp tiêu diệt chúng nó.
Lời editor: nam chính xuất hiện rồi 🙂